1 +1
= 2.
= 2.
Cớ sao có 2 : 2 =1.
Một người buông tay
1 người ngã,
1người cất bước một
người mong.
người mong.
1 người ra đi
1 người khóc.
1 người quay lưng
1 người buồn.
1 người đang quên
1 người nhớ.
1 người hạnh phúc
1 người đau.
1 người ngồi đau lòng nhung
nhớ.
1 người ngồi đó tựa vai ai.
Hi vọng tắt đi khi bạn ngừng tin
tưởng.
Tình yêu mất đi khi bạn ngừng quan tâm.
Tình bạn mất đi khi bạn
ngừng chia sẻ.
NGÀY KHÔNG QUA
Ngày không qua
Đề cành còn lá
Ngày không qua
Để lá muợt mà
Ngày không qua
Để cành không xa lá
Ngày không qua
Để trẻ còn quà
Ngày không qua
Để người không xa
Ngày không qua
Để trẻ không già
Ngày không qua
Để ta còn ta
Để ta không rời xa
Thái Vỹ
RU MỘNG
Ngủ đi ! Hãy ngủ giấc nồng
Em êm gối mộng ai trông ai về
Bướm vàng ve cánh cơn mê
Cho ai nhớ mãi câu thề không phai
Vườn hồng bông trắng sương mai
Sầu vương hoa tím u hoài ngụy hương
Ai về chốn cũ ngùi thương
Nhặt giùm xác lá bên đường rụng sa
Lau giùm ngấn lệ chảy nhòa
Bời mi nặng trĩu vỡ hò cơn mơ
Trắng sương sợi kết thành thơ
Gửi lòng theo gió ai chờ ai chăng
Xa rồi tháng ngắn dài năm
Một lần gặp gỡ trăm năm còn sầu
Em quên lời hứa qua cầu
Để anh đứng ngóng phai màu tóc xanh
À ơi ! ru trọn giấc lành
Ngủ ngon đi nhé vào nhanh mộng chờ
Ngủ ngon đi nhé ! Anh dành dỗ em
Ngủ đi em !
Ngủ đi em !
Đôi con bướm mộng vờn quanh đầu giường
Ơ hờ ...ơ hớ ơ hờ...
VYt
NHỚ
Ngộ lái lại
Tìm Nị gái
Tìm Nị trai
Tìm hoài không thấy!
Ngộ lái lại
Ngóng Nị gái
Trông Nị trai
Đâu rồi ? Không thấy!
Ngộ ái Nị
Ngộ nhớ Nị
Thương lắm lắm
Ngủ cũng mơ ! Mơ ờ...
Một thủa tình thơ
Một giấc ngủ mơ
Ta thấy tình chờ
Bến mong bờ nhớ
Nhớ ! Nhớ ! Nhớ Người Thơ - Nhớ Tình Thơ ờ...
Thái Vỹ
EM CÒN NHỚ GÌ KHI ĐÃ CHẾT MỘT CHIỀU HOANG
Em còn nhớ khi anh không quên được
Kí ức thời gian là thước đo lòng người
Giữa bể đời có ai ngùi xót em chơi vơi
Và một thoáng bão giông dìm em xuống
Xác em đấy bềnh bồng trông mườn tượng
Cánh thiên thần nhỏ bé khoảng trời mơ
Một chút thương ... một chút xót ơ hờ
Người qua vội hững hờ đôi mắt ngó
Xác em đấy bơ vơ theo dòng trôi lững lờ
Từ sông nhỏ ra biển bờ mặn chát
Giữa Xuân Thu mọi người vui ca hát
Có buồn trông cái xác lạnh hay không !
...
Nhớ anh ư ? Em nhớ tím cả lòng
Còn không nhỉ bóng hồng qua phố cũ
Trong mắt anh và thiên niên viên kỹ
Em xa rồi ... tình cũ cũng trôi xa
Em xa rồi ... lòng anh cũng đã xa
Em xa rồi... Lòng anh cũng xóa nhòa
Không còn nhớ những gì gì ta ước hẹn
Rồi từng đêm ngắm sao trời mà thẹn
Anh nhói lòng vì đã lỗi hẹn tình chung
Chấp tay xin em tha thứ mà ngại ngùng
Ôi nhu nhược anh đóng khung tự trách
Biết bao lần anh muốn lên tiếng bộc bạch
Nhưng như rùa rút cổ vào cái mai
Rồi một ngày anh trở lại đường dài
Rưng rức nhớ nhìn dấu hài lem lấm đất
Anh nhớ lắm tình em quá chân thật
Tự trách mình sao xão trá gian ngoa
Để mi buồn em cứ mãi lệ nhòa
Anh đau đáu một kẽ sĩ hèn trong kiếp sống
Đên Xuân Thu bao vì sao chói sáng
Một ngôi buồn khuất tối giữa bão tàn
Một mình anh nhìn trời cao tự hỏi
"Em còn nhớ" gì khi đã chết một chiều hoang !
Thái Vỹ
NHỚ EM PHỐ NÚI TA SAY
Phố núi chiều nay
Buồn quay quắt nhớ
Phố núi chiều nay
Nỗi nhớ u hoài
Ta trông ngóng dấu hình hài
Người em phố cũ mưa bay ngập lòng
Sao không lóe
Trăng không lồng
Dải Ngân Hà khuất trời trông thãm sầu
Ta nhìn phố núi một màu
Tang thương ảo ảnh héo sầu ngàn hoa
Sương đêm phố núi lệ sa
Ta vùi trong chén rượu ngà ngà say
Ta say trời đất cũng say
Say nghiêng say ngữa lăn quay lòng đời ...
Thái Vỹ
TRĂNG TÔI TỘI TÌNH
Trăng nghiêng nửa mặt
sầu đời lẻ loi
Ẩn ! Buồn khuất nèo chơi vơi
Trăng sầu vàng võ về nơi nẻo nào
Ai trông tít tận ngàn sao
Trăng đâu ? Lẫn quất ? Đường vào thiên thai ?
Sương rơi ! Lá Thu bay bay
Cho lòng ai nhớ tim ai rỉ màu
Giọt tim đỏ máu nhói đau
Trăng chênh chếch bóng phương nao mất rồi
Ai tìm giúp mảnh trăng rơi
Trăng ơi ...Trăng ới...Trăng tôi tội tình !
Thái Vỹ
Xuân đôi ta
Em trở về đây, đáp lại lời Anh từng buông gọi giữa xa xôi. Nghìn trùng non nước đìu hiu nhớ, Đã vọng hồn anh đến cuối trời. Anh đã chờ và cây đã xanh, Lừng mùa bay dậy tiếng mây thanh, Em về, mắt đẹp ngời như thuở Em chửa theo chồng, vẫn mến anh. Anh đợi chờ em suốt bấy lâu, Nhủ thầm: xuân thắm chả phai đâu, Một khi xuân thắm là mong nhớ, Và cả thiên thu: vĩnh viễn sầu! Áo em sáng dệt trời xuân gấm, Sông cũ, nguồn xưa rộn rã về... Ngõ hạnh, mấy mùa quên nét thắm Nở bừng, khi thoáng bóng hoa lê. Em đã về đây, em vẫn nguyền Như ngày trăng nước chớm tơ duyên Bao năm xa cách, đi chưa nhạt Màu tóc sông thu, ánh mắt huyền. Anh hát mừng em khắp thế gian, Trập trùng mây núi tiếng ngân vang, Thơ yêu khôn ngớt trong thiên hạ, Và cả non sông rợn sóng đàn. Mời em ngồi lại bến sông xanh, Mây cũ muôn năm chiếu dáng lành. Ta viết lòng ta cho hậu thế, Đọc hoài không chán: Em và Anh! Hồ Dzếnh | |
GOM SẦU GỌI NHỚ VỀ ĐÂU
Ta về gom mộng
chiều nay
Cho ray rức nhớ
nẻo dài
tương tư
Gió ru
trở giấc lá thu
Ta ru sầu lắng
Tâm tư về người
Nhìn trời
không ánh trăng vơi
Sao chẳng lóe sáng
Biệt khơi Ngân Hà
Tiếng đàn tích tịch tỳ bà
Ngân nga vọng nguyệt
Phương xa
đợi chờ
Trắng thu
Sương đọng lá thơ
Ai vào vườn mộng
lơ ngơ vắng người
Xa rồi
Người đã xa rồi
Mỗi người một nẻo
buồn ơi là buồn
Thái Vỹ
Ta về gom mộng
chiều nay
Cho ray rức nhớ
nẻo dài
tương tư
Gió ru
trở giấc lá thu
Ta ru sầu lắng
Tâm tư về người
Nhìn trời
không ánh trăng vơi
Sao chẳng lóe sáng
Biệt khơi Ngân Hà
Tiếng đàn tích tịch tỳ bà
Ngân nga vọng nguyệt
Phương xa
đợi chờ
Trắng thu
Sương đọng lá thơ
Ai vào vườn mộng
lơ ngơ vắng người
Xa rồi
Người đã xa rồi
Mỗi người một nẻo
buồn ơi là buồn
Thái Vỹ
ĐỔI THAY
Rừng Thông ta đến lần đầu
Gió reo vi vút đem nhau vào lòng
Cùng nhau ta dệt màu hồng
Nhưng giờ gió rít cành Thông thay màu
Rưng rưng trời nhỏ lệ đau
Thái Vỹ
Lâu rồi mới lại vào đây
Thăm vườn thơ cũ mới xây thêm tình
Ngôi nhà thơ nhỏ xinh xinh
Ta nhìn Trăng sáng vui nghìn sao ca
Ka ka ka ka ka kaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
BIỀN BIỆT CHIỀU HOANG
Áo nàng vàng
Ta thầm yêy hoa cúc
Áo nàng xanh
Ta yêu lá sân trường
Sợ thơ tình chưa đủ nghĩa yêu đương
Ta thay mực đậm đà hương áo tím
Màu hoa sim
Tình riêng thời chinh chiến
Tình thủy chung
nàng đợi mãi chàng về
Khi được phép
chàng về quê ghé lại
Đồi tím mơ
sim tím xa vắng người
Vòng hoa tang thay lời nói bờ môi
Nàng biền biệt
tím chiều hoang từ đó
Thái Vỹ
GOM SẦU GỌI NHỚ VỀ ĐÂU
Ta về gom mộng
chiều nay
Cho ray rức nhớ
nẻo dài
tương tư
Gió ru
trở giấc lá thu
Ta ru sầu lắng
Tâm tư về người
Nhìn trời
không ánh trăng vơi
Sao chẳng lóe sáng
Biệt khơi Ngân Hà
Tiếng đàn tích tịch tỳ bà
Ngân nga vọng nguyệt
Phương xa
đợi chờ
Trắng thu
Sương đọng lá thơ
Ai vào vườn mộng
lơ ngơ vắng người
Xa rồi
Người đã xa rồi
Mỗi người một nẻo
buồn ơi là buồn
Thái Vỹ
Tôi vẽ nhân tình trong trí tôi
Người xưa giờ đã...cách xa rồi
Vu vơ chấm phá vài ba nét
Chợt thấy hiện lên một dáng người
Tôi vẽ trần gian...chuyện cuộc đời
Cánh buồm phiêu bạt chốn trùng khơi
Bởi cơn giông tố thuyền chao đảo
Xơ xác dạt trôi giữa biển trời
Tôi vẽ hoàng hôn đã ngả màu
Mây trời bàng bạc nỗi niềm đau
Có người lữ khách lê chân mỏi
Lối rẽ bên đời...mãi đợi nhau
Tôi vẽ mùa thu tím quạnh hiu
Vàng mơ vài chiếc lá rơi chiều
Buồn vui trút xuống bao tâm sự
Màu sắc thay tôi nói những điều
Tôi vẽ...nhưng hồn thả tận đâu
Ngẩn ngơ hoa nắng rụng trên đầu
Dường như muốn chiếu niềm hy vọng
Mảng khối trong tranh khỏi tối sầu
Vi Thông
Rừng Thông ta đến lần đầu
Gió reo vi vút đem nhau vào lòng
Cùng nhau ta dệt màu hồng
Nhưng giờ gió rít cành Thông thay màu Rưng rưng trời nhỏ lệ đau
Thái VỹTHU XƯA
Thu xưa ánh ngọc bên thềm
Thu nay lá ối loang thêm mùi sầu
Trăng vàng nửa mảnh lạc nhau
Vì đời bụi bạc lùa sao sa mù
Gió ngưng tiếng gọi vi vu
Rác ôi chất đống trời thu vắng người
Dải Ngân đã bỏ cuộc chơi
Xa rời xa mãi chân trời dần xa
Thái Vỹ
Ta về gom mộng
chiều nay
Cho ray rức nhớ
nẻo dài
tương tư
Gió ru
trở giấc lá thu
Ta ru sầu lắng
Tâm tư về người
Nhìn trời
không ánh trăng vơi
Sao chẳng lóe sáng
Biệt khơi Ngân Hà
Tiếng đàn tích tịch tỳ bà
Ngân nga vọng nguyệt
Phương xa
đợi chờ
Trắng thu
Sương đọng lá thơ
Ai vào vườn mộng
lơ ngơ vắng người
Xa rồi
Người đã xa rồi
Mỗi người một nẻo
buồn ơi là buồn
Thái Vỹ
Tôi vẽ nhân tình trong trí tôi
Người xưa giờ đã...cách xa rồi
Vu vơ chấm phá vài ba nét
Chợt thấy hiện lên một dáng người
Tôi vẽ trần gian...chuyện cuộc đời
Cánh buồm phiêu bạt chốn trùng khơi
Bởi cơn giông tố thuyền chao đảo
Xơ xác dạt trôi giữa biển trời
Tôi vẽ hoàng hôn đã ngả màu
Mây trời bàng bạc nỗi niềm đau
Có người lữ khách lê chân mỏi
Lối rẽ bên đời...mãi đợi nhau
Tôi vẽ mùa thu tím quạnh hiu
Vàng mơ vài chiếc lá rơi chiều
Buồn vui trút xuống bao tâm sự
Màu sắc thay tôi nói những điều
Tôi vẽ...nhưng hồn thả tận đâu
Ngẩn ngơ hoa nắng rụng trên đầu
Dường như muốn chiếu niềm hy vọng
Mảng khối trong tranh khỏi tối sầu
Vi Thông
Rừng Thông ta đến lần đầu
Gió reo vi vút đem nhau vào lòng
Cùng nhau ta dệt màu hồng
Nhưng giờ gió rít cành Thông thay màu Rưng rưng trời nhỏ lệ đau
Thái VỹTHU XƯA
Thu xưa ánh ngọc bên thềm
Thu nay lá ối loang thêm mùi sầu
Trăng vàng nửa mảnh lạc nhau
Vì đời bụi bạc lùa sao sa mù
Gió ngưng tiếng gọi vi vu
Rác ôi chất đống trời thu vắng người
Dải Ngân đã bỏ cuộc chơi
Xa rời xa mãi chân trời dần xa
Thái Vỹ
Ngày không qua? sao đêm tràn đến!
Ngày không qua? sóng biển vang ghềnh!
Ngày không qua? trắng đêm chùm kín!
Ngày không qua? ngỏ tím buồn tênh!
Người là ai đứng hoài nơi ấy
Trông xa vời biển vấy màu mây
Tà áo đợi buồn gió sầu lay
Tóc chờ mãi nối dài ngày nhớ
AK007
TỰ TÌNH
Hạ qua nắng hết hanh hao
Thu về lá mặc áo vào chiều mơ
Nhớ ai gió dìu cánh thơ
Cho trăng ngơ ngẩn sao mơ thẫn thờ
Đăng Khoa
Ngày không qua? sóng biển vang ghềnh!
Ngày không qua? trắng đêm chùm kín!
Ngày không qua? ngỏ tím buồn tênh!
Người là ai đứng hoài nơi ấy
Trông xa vời biển vấy màu mây
Tà áo đợi buồn gió sầu lay
Tóc chờ mãi nối dài ngày nhớ
AK007
TỰ TÌNH
Hạ qua nắng hết hanh hao
Thu về lá mặc áo vào chiều mơ
Nhớ ai gió dìu cánh thơ
Cho trăng ngơ ngẩn sao mơ thẫn thờ
Đăng Khoa
Trăng Tàn !
Trăng đêm nay không tròn như trước
Không đẹp bằng lúc trước ta yêu
Bởi đâu tình yêu thật lúc đầu
Còn in dấu trong tận tim sâu thẳm
Ta tâm sự đêm trăng rằm thuở trước
Đẹp làm sao khi ngước mắt nhìn em
Trăng giờ không trọn ven như ngày ấy
Cầu ô thước cũng đã gãy từ lấu !
Zui Hao! 7-10-09
Trăng đêm nay không tròn như trước
Không đẹp bằng lúc trước ta yêu
Bởi đâu tình yêu thật lúc đầu
Còn in dấu trong tận tim sâu thẳm
Ta tâm sự đêm trăng rằm thuở trước
Đẹp làm sao khi ngước mắt nhìn em
Trăng giờ không trọn ven như ngày ấy
Cầu ô thước cũng đã gãy từ lấu !
Zui Hao! 7-10-09
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét