Biển chiều nay nhớ một người
Sóng thôi đùa giỡn mây trời thôi xanh
Cồn cào mặn chát lòng anh
Triều dâng đỡ những chòng chành bước chân... kimbl
BIỂN CHIỀU
Biển chiều sóng gợn bâng khuâng
Xa xa buồm trắng... về gần hay chưa
Buồn trông cánh gió thoảng đưa
Miên man nỗi nhớ dáng xưa ai chờ
X _ X
Tiếng ve trưa
Không làm sao quên được tiếng ve trưa
Cứ gọi nắng lên giục chùm phượng đỏ
Thời áo trắng tay gầy năm ngón nhỏ
Ai biết chia thương nhớ để đợi chờ.
Em cứ đi về thả tóc rối ngây thơ
Làm rối hết lòng tôi như cuộn chỉ
Chú nhện xanh giăng sợi tơ vào thế kỷ
Bắt trái tim tôi gói lại phía thời gian.
Ở đó có những cơn mưa mùa hạ vội vàng
Theo tiếng guốc em về qua phố đợi
Mảnh thư trong tay tôi câu chữ hồn nhiên run rẩy
Mối tình thơ cháy bỏng cánh phượng hồng.
Tôi đứng trước cổng trường thương cả tiếng ve ngân
Những ly chè thơm, những cốc kem hóa thành kỷ niệm
Những nụ cười trao, những ánh mắt nhìn len lén
Đã nuôi dưỡng trái tim trong suốt, một đời người.
Áo trắng thơm lành như mưa nắng xanh tươi
Ướp tiếng ve trưa trên đỉnh cây già thả xuống
Thoáng bóng thời gian trong canh gà gáy muộn
Tôi không còn em nữa để yêu thêm.
Những con đường xưa, mỗi góc phố tôi tìm
Đầy chật bóng hình em thuở vai gầy tóc rối
Dù ai đó mở vòm trời ra muôn lối
Tôi vẫn thương hàng phượng, tiếng ve buồn.
Thương cháy lòng bàn tay nắm chẳng chịu buông
Đã vội xa nhau trong muôn trùng mây nước
Nếu giá như ngày xưa tôi biết được
Ngày vắng mưa thưa, mùa hạ vẫn bất thường.
Hôm qua tôi tình cờ về ngang lại cổng trường
Nghe tiếng ve trưa cháy cả mùa phượng đỏ
Thương quá mảnh trời trong dáng em gầy thủa nọ
Còn mỗi tôi thôi bạc tóc, héo khô buồn.
TỪ KẾ TƯỜNG
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét