ĐÌU HIU BÓNG CHIỀU
Uyển Nhi
Cánh hồng hạc trở về thương
Vòm trời bay mỏi cánh vương bóng chiều
Triền đê sương xuống đìu hiu
Rừng Thu lạnh vắng tiêu điều lá rơi
Quay vòng cánh gió chơi vơi
Vi tiếng gọi về nơi vắng sầu ...
HẬU GIANG MƠ
Hậu Giang thơ sông nước mơ màng
Ai về lại đò ngang thăm một chuyến
Cần Thơ ấy mông mênh trời màu biển
Vẫn xanh hoài nỗi nhớ mảnh tình riêng
Cần Thơ ơi đôi mắt sao dịu hiền
Cho dòng sóng nhẹ thiên màu xanh mãi
Có ai về cho ta nhắn lại
Vần yêu thương thơ chảy về nguồn
Và mỗi chiều mây tím thấp màn buông
Ta dõi mắt vẫn thường về nơi ấy
Sông Hậu Giang tràn đầy triều dậy
Lòng vô bờ ta nhớ mãi về đây
Uyển Nhi
TRỞ VỀ MƠ
Sài Gòn mơ có mắt thơ chờ đợi
Diễn du người vời vợi bước chân hoang
Đã bao năm xa xứ mộng lang thang
Chút kí ức trễ tràn về cố quốc
Đừng me bay phủ mềm lên triền tóc
Ngày đến trường hai lượt đường dài
Ảnh hình thơ còn đọng trong mắt nai
Em ngơ ngác - anh mơ hoài phút ấy
Chiều trùng dương sóng buồn trổi dậy
Trông về thương bờ nhớ đến vô thường
Sài Gòn ơi ngày cũ mãi vấn vương
Bước lữ thứ trên dặm trường xa xứ
Trên bàn phím tay thon tìm con chữ
Kết thành thơ câu nhớ gửi về thương
Sài Gòn ơi trẻ mãi khắp phố phường
Bao trăn trở hoài hương lòng lữ thứ
Uyển Nhi
HỎI
Xin hỏi gió thổi hoài chi chiều vắng
Tìm vô ưu cánh trắng hạc về xa
Xin hỏi gió có đến gặp trăng ngà
Cho ta nhắn vẫn là lời hẹn cũ
Đường trần mơ người trần hay ấp ủ
Mộng tình chung mấy kẻ được chung tình
Tìm vòm trời sa vọng một vì tinh
Ngôi sao nhỏ rơi kình trong một tối
Đường về xưa tuyết đầy nay chắn lối
Ngỏ nào mơ còn ai đợi mà chờ
Bước vô hồn lòng lạnh nỗi chơ vơ
Băng đong buốt chạnh hồn thơ lữ thứ
Tay nhặt mãi vẫn không đầy con chữ
Để thành vần tình thứ bao dung
Thuyền trăng xa có chở dải ngân cùng
Để thắp sáng tình chung xưa về lại
Vào giấc mơ hồn thơ đi hoang mãi
Bước phong trần một kiếp phải trả vay
Rồi mai này trên lớp bụi trần ai
Bao người chẳng trở về thân cát bụi
Uyển Nhi
HƯ VÔ
Bước chân vô thức về hôm qua
Khi bóng màn đêm say giấc ngà
Liểu rủ bên đường im tóc mộng
Bước chân vô ý chạm thiên thần
Tỉnh giấc mơ buồn chút gió đông
Lập lòe sao nhỏ giữa từng không
Dải ngân xa tít mờ nhân ảnh
Tìm kiếm mây lùa tận cõi không
Ai khắc vào thơ khúc Hạ buồn
Cho màu huyết phượng gợi ngàn thương
Cho tình xưa lại hằn nhung nhớ
Cho tiếng đàn rơi mấy nhịp buồn
Vần thơ vụn dại trắng canh mơ
Vô ảnh nhân gian bóng lập lờ
Huyển hoặc gam màu ẩn hiện lối
Lung linh sáng tối mờ hư vô
Uyển Nhi
NGHE KỂ CHUYỆN XƯA XA
Bóng ngả chiều nghiêng bóng ngã chiều
Đường thơ vắng tiếng lòng buồn thiu
Mục đồng trổi khúc sáo diều nhớ
Xóm bản làng xưa bóng xế chiều
Khói biếc màu làm quyện mái nhà
Lúa đồng gặt chín cộ về xa
Xây thành hạt gạo Nàng Hương mới
Thơm thảo cháu con nồi cháu gà
Vào mùa nước nổi cá linh non
Điên Điển, súng đồng, sen sổi giòn
Me trái nướng trui cùng cá lóc
Gói vào bánh tráng mùi thơm ngon
Nghe ông kể xưa chuyện quê nhà
Có bác nông dân cày ruộng xa
Cu tí chăn trâu chưa tới tuổi
Cùng nhau canh tác kịp mùa ta
Bà nói ngày xưa nắng ngã tà
Trưa hè thăm rẩy mía , rau , cà
Nhãn vừa chín mọng thơm lừng mũi
Trèo hái mận xanh ngọt mặn mà
Dung dăng dung dẻ trẻ chơi trò
Nhảy dây, cút bắt vòng quanh nhà
Tán u, bịt mắt, năm mười đếm
Bây giờ bà nhớ ... , ông trông xa ...
Xuân nay về lại nơi quê nhà
Uyển Nhi
TRỞ GIẤC MƠ XƯA
Ta trở về đây một cuối chiều
Rừng thu lác đác gió đìu hiu
Đôi con nai lạc buồn ngơ ngác
Giẫm bước lên đồi lá đổ xiêu
Ta trở về Đông tuyết lạnh lùng
Vài con hạc trắng bay lưng chừng
Là đà cách mỏi tìm trời nhớ
Thổn thức mưa rơi đọng mắt rưng
Thời gian thắm thoát dòng thoi đưa
Mấy nhịp thời gian kí ức thừa
Nắn phím so dây đàn lỗi nhịp
U hoài lời hát nhớ Xuân xưa
Ta trở về mơ giấc mộng đầy
Trăng lồng cổ thụ bóng luồn lay
Lơ thơ từng giọt sương rơi dạt
Lên nhánh lá sầu vương mắt cay
Uyển Nhi
GIẤC MƠ HỒNG HẠC
Tôi không trở lại lối thu xưa
Vần nối đôi câu âm vẳng thừa
Nhịp thơ bỏ dở ngày tím bạc
Tôi chẳng về đâu lời gọi vừa
Chân bước dần xa lớp bụi hồng
Tới vùng sa mạc cát trắng hông
Nắng hừng hực máu nung huyết quản
Chẳng đợi ai trao giọt nước lòng
Hồn tôi bay tới đỉnh đồi thông
Cánh Hạc thiên ban màu đỏ hồng
Vút cao chiều gió theo trời lộng
Tôi về thiên giới đến hư không
Uyển Nhi
HỎI XUÂN
Xuân sắp về rồi em về không
Nụ hồng kết nhuỵ chờ nở bông
Mai vàng trước ngỏ sum sê búp
Em có về chưa theo vệt hồng
Câu hỏi ngày nào vẫn còn đây
Vang trong tiếng gió lá reo đầy
Theo chân gót nhỏ đường me cũ
Đến lớp tan trường tóc mây bay
Bao mùa hoa nở đào hây hây
Tô thắm lối thơ cánh hồng dầy
Trông hoa anh có còn nhớ đến
Lời ước nguyện xưa còn đợi ngày
Uyển Nhi
THU XA
Thuyền trăng trôi giữa màn đêm
Sương rơi trắng ướt lối thềm Thu qua
Bao mùa ai đợi tình xa
Người chưa về kịp Đông qua Xuân tàn
Hãy trả cho Thu màu sắc vàng
Nửa vầng trăng khuyết buồn miên mang
Trắng canh sương điểm giọt sầu nhớ
Thuyền xưa tách bến người sang ngang
Người đã về đây tìm lối xưa
Trăng Thu vằng vặc bóng cao dừa
Nghiêng vành trăng đợi chênh nỗi nhớ
Người đã về rồi Thu cuối thưa
Rừng xưa thay lá sắc úa vàng
Mắt nai ngơ ngác bóng chiều hoang
Ngỏ hồn vắng lặng vần thơ lạnh
Buốt giá chiều Đông sương nhỏ hàng
Uyển Nhi
CHỚM XUÂN
Cánh gió về trong tiếng thở dài
Tiễn mùa Thu cuối lá vàng phai
Bâng khuâng mắt ướt nai ngơ ngác
Một buổi Xuân về lên nhánh mai
Nắng ướm làn mi tiết chuyển mùa
Nàng Xuân hé mộng nụ đào thưa
Long lanh sóng biếc hồ thương gợi
Cô bé nhà bên biết thẹn thùa
Uyển Nhi
VỀ XUÂN TÂN CHÂU
Tiền Giang sóng nhẹ vỗ bờ
Như ru tròn giấc con thơ ơi à
Võng đưa kẽo kẹt hời* xa
Trưa hè nắng ấm chan hòa yêu thương
Từ ngày con vượt trùng dương
Quê hương đồng mát tre vương đỉnh đầu
Bà còn môi đỏ nhai trầu
Ông còn nôm cá giăng câu đêm về
Tân Châu Xứ Lụa hương quê
Tết nay ai có trở về vui Xuân
Ông bà, cha mẹ quây quần
Chén cơm chan mắm rau cần thơm ngon
Xuân về xúm xích cháu con
Mắt ông rạng rỡ lòng son thuở nào
Môi bà đỏ thắm dạt dào
Cười tươi mừng quá ngọt ngào tình thương
Uyển Nhi
(* Ru hời)
Uyển Nhi
Cánh hồng hạc trở về thương
Vòm trời bay mỏi cánh vương bóng chiều
Triền đê sương xuống đìu hiu
Rừng Thu lạnh vắng tiêu điều lá rơi
Quay vòng cánh gió chơi vơi
Vi tiếng gọi về nơi vắng sầu ...
HẬU GIANG MƠ
Hậu Giang thơ sông nước mơ màng
Ai về lại đò ngang thăm một chuyến
Cần Thơ ấy mông mênh trời màu biển
Vẫn xanh hoài nỗi nhớ mảnh tình riêng
Cần Thơ ơi đôi mắt sao dịu hiền
Cho dòng sóng nhẹ thiên màu xanh mãi
Có ai về cho ta nhắn lại
Vần yêu thương thơ chảy về nguồn
Và mỗi chiều mây tím thấp màn buông
Ta dõi mắt vẫn thường về nơi ấy
Sông Hậu Giang tràn đầy triều dậy
Lòng vô bờ ta nhớ mãi về đây
Uyển Nhi
TRỞ VỀ MƠ
Sài Gòn mơ có mắt thơ chờ đợi
Diễn du người vời vợi bước chân hoang
Đã bao năm xa xứ mộng lang thang
Chút kí ức trễ tràn về cố quốc
Đừng me bay phủ mềm lên triền tóc
Ngày đến trường hai lượt đường dài
Ảnh hình thơ còn đọng trong mắt nai
Em ngơ ngác - anh mơ hoài phút ấy
Chiều trùng dương sóng buồn trổi dậy
Trông về thương bờ nhớ đến vô thường
Sài Gòn ơi ngày cũ mãi vấn vương
Bước lữ thứ trên dặm trường xa xứ
Trên bàn phím tay thon tìm con chữ
Kết thành thơ câu nhớ gửi về thương
Sài Gòn ơi trẻ mãi khắp phố phường
Bao trăn trở hoài hương lòng lữ thứ
Uyển Nhi
HỎI
Xin hỏi gió thổi hoài chi chiều vắng
Tìm vô ưu cánh trắng hạc về xa
Xin hỏi gió có đến gặp trăng ngà
Cho ta nhắn vẫn là lời hẹn cũ
Đường trần mơ người trần hay ấp ủ
Mộng tình chung mấy kẻ được chung tình
Tìm vòm trời sa vọng một vì tinh
Ngôi sao nhỏ rơi kình trong một tối
Đường về xưa tuyết đầy nay chắn lối
Ngỏ nào mơ còn ai đợi mà chờ
Bước vô hồn lòng lạnh nỗi chơ vơ
Băng đong buốt chạnh hồn thơ lữ thứ
Tay nhặt mãi vẫn không đầy con chữ
Để thành vần tình thứ bao dung
Thuyền trăng xa có chở dải ngân cùng
Để thắp sáng tình chung xưa về lại
Vào giấc mơ hồn thơ đi hoang mãi
Bước phong trần một kiếp phải trả vay
Rồi mai này trên lớp bụi trần ai
Bao người chẳng trở về thân cát bụi
Uyển Nhi
HƯ VÔ
Bước chân vô thức về hôm qua
Khi bóng màn đêm say giấc ngà
Liểu rủ bên đường im tóc mộng
Bước chân vô ý chạm thiên thần
Tỉnh giấc mơ buồn chút gió đông
Lập lòe sao nhỏ giữa từng không
Dải ngân xa tít mờ nhân ảnh
Tìm kiếm mây lùa tận cõi không
Ai khắc vào thơ khúc Hạ buồn
Cho màu huyết phượng gợi ngàn thương
Cho tình xưa lại hằn nhung nhớ
Cho tiếng đàn rơi mấy nhịp buồn
Vần thơ vụn dại trắng canh mơ
Vô ảnh nhân gian bóng lập lờ
Huyển hoặc gam màu ẩn hiện lối
Lung linh sáng tối mờ hư vô
Uyển Nhi
NGHE KỂ CHUYỆN XƯA XA
Bóng ngả chiều nghiêng bóng ngã chiều
Đường thơ vắng tiếng lòng buồn thiu
Mục đồng trổi khúc sáo diều nhớ
Xóm bản làng xưa bóng xế chiều
Khói biếc màu làm quyện mái nhà
Lúa đồng gặt chín cộ về xa
Xây thành hạt gạo Nàng Hương mới
Thơm thảo cháu con nồi cháu gà
Vào mùa nước nổi cá linh non
Điên Điển, súng đồng, sen sổi giòn
Me trái nướng trui cùng cá lóc
Gói vào bánh tráng mùi thơm ngon
Nghe ông kể xưa chuyện quê nhà
Có bác nông dân cày ruộng xa
Cu tí chăn trâu chưa tới tuổi
Cùng nhau canh tác kịp mùa ta
Bà nói ngày xưa nắng ngã tà
Trưa hè thăm rẩy mía , rau , cà
Nhãn vừa chín mọng thơm lừng mũi
Trèo hái mận xanh ngọt mặn mà
Dung dăng dung dẻ trẻ chơi trò
Nhảy dây, cút bắt vòng quanh nhà
Tán u, bịt mắt, năm mười đếm
Bây giờ bà nhớ ... , ông trông xa ...
Xuân nay về lại nơi quê nhà
Uyển Nhi
TRỞ GIẤC MƠ XƯA
Ta trở về đây một cuối chiều
Rừng thu lác đác gió đìu hiu
Đôi con nai lạc buồn ngơ ngác
Giẫm bước lên đồi lá đổ xiêu
Ta trở về Đông tuyết lạnh lùng
Vài con hạc trắng bay lưng chừng
Là đà cách mỏi tìm trời nhớ
Thổn thức mưa rơi đọng mắt rưng
Thời gian thắm thoát dòng thoi đưa
Mấy nhịp thời gian kí ức thừa
Nắn phím so dây đàn lỗi nhịp
U hoài lời hát nhớ Xuân xưa
Ta trở về mơ giấc mộng đầy
Trăng lồng cổ thụ bóng luồn lay
Lơ thơ từng giọt sương rơi dạt
Lên nhánh lá sầu vương mắt cay
Uyển Nhi
GIẤC MƠ HỒNG HẠC
Tôi không trở lại lối thu xưa
Vần nối đôi câu âm vẳng thừa
Nhịp thơ bỏ dở ngày tím bạc
Tôi chẳng về đâu lời gọi vừa
Chân bước dần xa lớp bụi hồng
Tới vùng sa mạc cát trắng hông
Nắng hừng hực máu nung huyết quản
Chẳng đợi ai trao giọt nước lòng
Hồn tôi bay tới đỉnh đồi thông
Cánh Hạc thiên ban màu đỏ hồng
Vút cao chiều gió theo trời lộng
Tôi về thiên giới đến hư không
Uyển Nhi
HỎI XUÂN
Xuân sắp về rồi em về không
Nụ hồng kết nhuỵ chờ nở bông
Mai vàng trước ngỏ sum sê búp
Em có về chưa theo vệt hồng
Câu hỏi ngày nào vẫn còn đây
Vang trong tiếng gió lá reo đầy
Theo chân gót nhỏ đường me cũ
Đến lớp tan trường tóc mây bay
Bao mùa hoa nở đào hây hây
Tô thắm lối thơ cánh hồng dầy
Trông hoa anh có còn nhớ đến
Lời ước nguyện xưa còn đợi ngày
Uyển Nhi
THU XA
Thuyền trăng trôi giữa màn đêm
Sương rơi trắng ướt lối thềm Thu qua
Bao mùa ai đợi tình xa
Người chưa về kịp Đông qua Xuân tàn
Hãy trả cho Thu màu sắc vàng
Nửa vầng trăng khuyết buồn miên mang
Trắng canh sương điểm giọt sầu nhớ
Thuyền xưa tách bến người sang ngang
Người đã về đây tìm lối xưa
Trăng Thu vằng vặc bóng cao dừa
Nghiêng vành trăng đợi chênh nỗi nhớ
Người đã về rồi Thu cuối thưa
Rừng xưa thay lá sắc úa vàng
Mắt nai ngơ ngác bóng chiều hoang
Ngỏ hồn vắng lặng vần thơ lạnh
Buốt giá chiều Đông sương nhỏ hàng
Uyển Nhi
CHỚM XUÂN
Cánh gió về trong tiếng thở dài
Tiễn mùa Thu cuối lá vàng phai
Bâng khuâng mắt ướt nai ngơ ngác
Một buổi Xuân về lên nhánh mai
Nắng ướm làn mi tiết chuyển mùa
Nàng Xuân hé mộng nụ đào thưa
Long lanh sóng biếc hồ thương gợi
Cô bé nhà bên biết thẹn thùa
Uyển Nhi
VỀ XUÂN TÂN CHÂU
Tiền Giang sóng nhẹ vỗ bờ
Như ru tròn giấc con thơ ơi à
Võng đưa kẽo kẹt hời* xa
Trưa hè nắng ấm chan hòa yêu thương
Từ ngày con vượt trùng dương
Quê hương đồng mát tre vương đỉnh đầu
Bà còn môi đỏ nhai trầu
Ông còn nôm cá giăng câu đêm về
Tân Châu Xứ Lụa hương quê
Tết nay ai có trở về vui Xuân
Ông bà, cha mẹ quây quần
Chén cơm chan mắm rau cần thơm ngon
Xuân về xúm xích cháu con
Mắt ông rạng rỡ lòng son thuở nào
Môi bà đỏ thắm dạt dào
Cười tươi mừng quá ngọt ngào tình thương
Uyển Nhi
(* Ru hời)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét