Thứ Bảy, 5 tháng 1, 2013

VẦN THƠ ĐỂ NHỚ

VẦN THƠ ĐỂ NHỚ
Uyển Nhi

TRANG XINH

Một chút niềm riêng một chút tình
Gửi vào trang giấy hồng xinh xinh
Mỗi ngày ta lật trang thơ nhớ
Buồn vui quanh đọng trái tim mình
Uyển Nhi

MÙA THU CHẾT
Uyển Nhi

Mùa thu đã chết một chiều nao
Tiếng gió khóc than mưa lệ trào
Sương mù giăng kín mờ nhân ảnh
Để lại rừng thu buồn kiếp nào !
UN

TÌM VỀ LỐI XƯA
Uyển Nhi

Người đây người đấy cùng chờ
Vầng mơ ánh nguyệt tình thơ gợi về
Tím chiều cánh nhạn bay về
Đôi con có trắng sơn khê qua đèo
Suối reo vách đá trong veo
Phồ xưa dừng bước khách theo đường chiều
Hoang sơ phố núi quạnh hiu
Gió đâu lướt vội cánh diều chao nghiêng
Bước chân lữ khách nặng niềm
Riêng sầu khóe mắt nhìn thiên văn hà
Chân di lên khóm cỏ hoa
Bóng người năn cũ tìm là nơi đâu
Phố Núi ngỏ mãi hút sâu
Mi sao trĩu nặng nhuộm màu chiều thu
UN

HOANG VẮNG CHỜ MONG
Uyển Nhi

Sương long lanh rơi từng hạt trắng ngần
Anh nhớ lại...thủa lần đầu gặp gỡ
Cả hai ta mắt nhìn nhau bỡ ngỡ
Em thẹn thùng bối rối giả ngó lơ
Còn ai kia chôn chặt nỗi mong chờ
Môi mấp máy…ngượng ngùng thôi chẳng nói

Phượng khoe bông cũng vừa khi hè tới
Hoa gạo hừng tia lửa nhói tim ta
Nhớ về em...giờ tận mãi trời xa
Anh cúi nhặt cánh hoa hồng kỉ niệm...

Nắng Hạ vàng trôi xuôi vào miên viễn
Gió hây hây đùa đôi má hồng đào
Ngóng chân người…anh chợt thấy nôn nao
Miền kí ức xôn xao hình dáng nhỏ

Rồi Thu qua... gió rưng sầu trước ngõ
Từng nhánh cây nằm trơ nỗi ngẩn ngơ
Dù tháng năm dòng trôi mãi hững hờ
Đôi mắt vẫn ... mơ theo miền dĩ vãng

Lá vàng lay chiều Thu buồn bảng lảng
Xoay vòng quay, để mắt lại u hoài
Rưng rức sầu từng cơn gió heo may
Xô nỗi nhớ lăn dài trên đường vắng

Anh thấy mình dạo chơi trong tĩnh lặng
Trời lập đông xuân nào đến chờ mong ?
Thủa xa nhau cái lạnh đã se lòng
Tim chết cóng cạn khô dòng máu chảy

Em ra đi một lần là mãi mãi
Không trở về thăm lại đồi mơ xưa
Để những mùa buồn hanh nắng vàng trưa
Anh nhớ quá dáng xưa người đến lớp !
UN

BÂNG KHUÂNG TIẾT MÙA

Ánh mai nắng rớt phai sương
Lối qua thắp thoáng vệt hường mơ hông
Là đà bụi cuốn chân hồng
Dắt dìu gót nhỏ đôi dòng gió lay

Ta đi trong tiết vàng say
Hạ trờ tới muộn nắng sài đường thơ
Hanh hao nhặt lá phượng chờ
Nụ hồng vừa đỏ - vu vơ nhớ nhiều

Chiều chiều lại những chiều chiều
Đường xưa lối cũ liêu xiêu bước về
Quay vòng kí ức ngày quê
Khi xưa nhặt lá Thu đề cánh thư

Giữ hoài mảnh áo tàn dư
Vá tròn tim mộng bao chừ chưa xong
Thu qua rồi lại tiết Đông
Áo đan chưa trọn nên phong kín sầu

Uyển Nhi
27.4.2011


PHONG NÃ NHIỆT KÌNH

Hết mưa lại nắng tiết trời
Nhưng sao ta khổ quá ơi vầy nè
Bị bỏng cái chân còn nghe
Tuần sau sốt nặng cúm nhè Uyển Nhi
Bệnh cúm chưa buông tức thì
Nhập thêm viêm họng cấp - quy tiên ời
Đau rát không nuốt hà hơi
Hít vào không được thở thời không ra
Nhập viện nằm liệt ái dà
Uyển Nhi khóc chẳng có ra tiếng nào
Vì do cái họng rất đau
Nín hơi chịu trận ối dào khổ ghê
Lại thêm mắt cứ dầm dề
Cay vì cảm cúm – chẳng phê thuốc nào
Mũi – xoang có sẵn kiếp nao
Bây giờ hung khí hít vào tái sinh
Hổng lẽ bị nhiễm bệnh kinh
Hạt nhân Nhật Bản phóng tinh giết mình
Uyển Nhi buồn quá làm thinh
Ráng chịu cái bệnh một mình mình đau

Uyển Nhi
27.4.2011

TRỞ VỀ MÙA HẠ

Trở về mùa Hạ phượng trổ đỏ hoa
Ngày thơ hồng thắm chúng ta chung trường
Cái ngày thơ dạy tuổi nhỏ thân thương
Giờ còn sắc phượng trải đường mong ai ...
...
Từ ngày em bước vạn dặm đường dài
Xa rời kỉ niệm nắng say nhớ người
Em đi hoa đỏ nhạt úa màu tươi
Mùa Thu lá đổ mưa rơi càng buồn

Em đi anh ngắm màng sương trắng buông
Mỏi tìm nhân ảnh thân thương thuở nào
Chỉ nghe tiếng biển sóng vỗ rì rào
Triều lên kí ức xôn xao cõi lòng

Em đi ... anh thôi về lại bờ sông
Buổi chiều nhìn ngắm vầng hồng trời cao
Chiều nay Hạ đổ cánh phượng lao chao
Em không về lại... nao nao sân trường

UYỂN NHI


HAI MÀU ÁO

Xưa áo trắng trên đường trường đi học
Nay áo trắng màu trường thuốc tương lai
Hai màu áo ta vẫn mặc hằng ngày
Ôi yêu quá trắng thơ ngây mãi mãi

Một một ngày áo trắng say ngừng lại
Thôi mộng mơ thôi tiến bước ngày mai
Ai làm cho lấm bụi nhốm đường dài
Ta trả lại màu trắng gió bay ngày cũ

Ta trả lại những tháng năm hoài ấp ủ
Màu trắng thương của hai mái nhà trường
Trả lại ai để người không vương nỗi u hoài
Mà yên ổn với hương say túp lều mộng

Ta tung tăng với biển trời lồng lộng
Khiếp vô thường về lạc lõng hư không
Cõi hư vô với tâm tịnh trống lòng
Ta vào kiếp vô ưu hồn trống rỗNg

Uyển Nhi


MỘNG – THỰC

Em vẫn về khi mùa đông hoa tuyết
Phủ đường xưa trắng xoá đồi dốc mơ
Cội thông còn đứng đó vẫn đợi chờ
Hay đã ngã nghiêng bên bờ bắc cực

Giấc mộng ảo hay là trong đời thực
Mà thâm trầm mãi kí ức không phai
Và cứ chiều nắng tắt phía vườn mai
Em lại ngóng trông hoài nơi xa thẵm

Màn đêm xuống mình em lẻ bóng
Bên nến tàn lặng ngắm trời xa xăm
Có còn không khoảnh khắc nào bên lòng
Lời hò hẹn trăm năm ... xưa dĩ vãng ?

Cánh vạc đêm kêu thương bảng lảng
Khói sương mù trắng xoá màu tóc tang
Gió về đâu cho gửi lá thu vàng
Đến người đợi bên đàng thiên lý nhạn

Hoài mãi trông mà bóng xưa biệt dạng…

Uyển Nhi



BÓNG MỜ XA XĂM

Một Bóng chiều thu ta trở về
Đường chiều thơ cũ buồn lê thê
Bước chân cuối ngỏ còn ai đợi
Lệ ướt rả rời Bóng lẻ loi

Mưa tí tách sầu đường lặng trôi
Bước chân xa mãi Bóng xa rồi
Có ai còn đợi mà trông ngóng
Thầm lặng một mình Bóng đơn côi

Từ ấy xa rồi ngăn cách đôi
Biệt mù cánh nhạn lẻ khung trời
Uyên chờ tin bạn ngàn năm vẫn
Tím cả trời mơ tím bến đời

Cành Thông ngả gió tiếng vi vu
Réo rắc cung tơ sương trắng mù
Tiếng luyến lưu tình thay sắc nhớ
Bóng mờ nhân ảnh tím tàn Thu

Uyển Nhi



TRÁI TIM TÔI VẪN CÒN TÔI

Trái tim tôi vẫn còn huyết nóng
Vẫn luân hồi và êm chảy xuôi dòng
Vẫn bên tôi dù ngày tháng mãi xa mong
Có hoài vọng dù viễn lòng vời vợi mãi

Tôi còn đây niềm tin yêu tôi sống lại
Mảnh tình thơ ngày nhỏ dại vui đùa
Tôi vẫn còn nguyên vẹn trái tim ưa
Yêu tất cả những gì tôi vừa có được

Tôi trở giấc và quên buồn ngày trước
Miền vô ưu tôi tiến bước đường dài
Hong ánh mai dưới gót nhỏ tương lai
Tôi yêu mãi Tim tôi dù lần đầu hay lần cuối

Trong những lúc ngỡ tim mình hấp hối
Nhưng cố hồi sinh để tìm được đền bồi
Nụ cười tươi còn rạng rỡ trên môi
Tôi yêu mãi tim tôi dù là lần đầu hay lần cuối

Tim tôi ơi đừng bao giờ hấp hối
Hãy yêu thương trong giấc mộng ban đầu
Hãy tươi hồng như đứa trẻ còn nằm nôi
Nghe tiếng mẹ ru hời cho con tròn giấc ngủ

Uyển Nhi



CAI NGỤC TIM TỘI ĐỒ
(Thi sĩ và nàng thơ)

Đếm đêm nay như ngàn đêm về trước
Hồn bơ vơ trong giam hãm tù đày
Em cai ngục thánh thiện cho bờ vai
Ta tựa khóc u hoài tình lỗi hẹn

Em nhân từ cửa ngục không cài then
Để hồn lạnh ta mon men về lại
Ngôi cung ái lầu mơ tình mộng mãi
Vấn vương lòng tim thác vẫn còn say

Đêm nay đêm sầu trắng tim lưu đày
Trong ngục tối hồn hoài tìm lầu ái
Về thiên cung hay trần gian trở lại
Kiếp bụi hồng tình trải khúc đau thương

Đêm ngục tù hồn mộng vần vấn vương
Em cai ngục hoạ thương bài thơ sám
Cho ngày tàn tim chết vẫn vịnh ngâm
Hoà cung nhạc lên nốt trầm thương nhớ

Em cai ngục nhân từ để cửa mở
Ngỏ vào mơ hoà nhịp tim tội đồ
Để vần thơ trước lúc chết vẫn mơ
Xa xưa ấy hẹn nhau chờ hoá kiếp

Uyển Nhi


TA VÔ ƯU

Ta hổng biết buồn gì hết trơn
Bởi vì ta chẳng có ai hờn
Một mình lẻ bóng vui hoang vắng
Nhìn đất trông trời mãi đẹp luôn

Ta hổng ghét ai hổng giận ai
Mình ta chiếc bóng bên sườn đoài
Vui cùng gió núi chim muôn hót
Ta thấy thiên nhiên đẹp mãi hoài

Ta ngắm sương chiều - trông nắng mai
Khói lam, hồng nắng trời mơ say
Nhìn đâu cũng thấy thiên nhiên đẹp
Trông dáng tím chiều ... bóng ngã soài

Trời trở tiết Đông mưa bụi ray
Đường xưa trắng xoá mờ mi cay
Rưng rưng giọt tím sầu vương mắt
Mưa rớt bên đường - ai khóc ai

Vòm trời vắng lặng cánh chim bay
Uyên sầu lẻ bạn trông xa hoài
Nhạn không về nữa buồn li biệt
Cách trở quan hà - ai nhớ ai

Một mình lẻ bóng đường dài
Mà nghe mưa rớt giọt cay vào lòng

Uyển Nhi


TA VÀ TA

Ta đợi chờ mưa qua dịu cơn
Để lên đường sớm về cô thôn
Đường xưa xa quá bụi mờ lối
Mây phủ hoà sương mưa trắng hờn

Tiếng mưa tí tách chiều Thu rơi
Tím cả đường thơ tím màu trời
Bảng lảng mây sầu sa cánh nhạn
Uyên buồn lẻ bạn bóng chơ vơi

Bóng ngã chiều Thu tím ngắt đồi
Rừng mơ ngày ấy cành đâm chồi
Hoa thơ rủ cánh sầu trong gió
Tim đỏ Ti gôn chia mảnh đôi

Ai nhặt giùm Thu chiếc lá rơi
Gửi gió ngàn phương tới một người
Mây bướng bỉnh về trong nỗi nhớ
Mưa đổ nghiêng đời - lệ ai rơi

Suối hát rừng reo bước thẫn thờ
Nhạn sầu lẻ bóng hồn vào mơ
Trông về bến hẹn xưa còn nhớ
Người đợi chiều mưa Bóng mịt mờ

Ta và Ta mãi vào mơ
Thổn thức canh khuya trơ vơ nỗi niềm

Uyển Nhi


LÁ VÔ ƯU

Lá vô ưu chiều lạc cuối đường
Mây sầu bảng lảng tím màn buông
Khúc tình ca trổi lên cung nhớ
Mấy nhịp đàn vương dấy điệu buồn

Ai nhặt lá sầu hoa Hạ rơi
Cuối Thu lá rớt rơi tơi bời
Xoáy vòng rời khỏi vòng tay với
Khoan nhặt nhạc buồn đàn chơi vơi

Hãy góp giùm thu lá cuối trời
Gom vào kí ức vọng muôn nơi
Sầu vương cung ái lên mi biếc
Đợt sóng triều dâng lẻ bóng đời

Tiết trời chuyển gió buồm ra khơi
Xa mấy trùng dương vạn lý rời
Bến xưa còn lắng sầu biển nước
Nhạc trổi ầm vang nhịp rã rời

Uyển Nhi


VỀ XƯA

Ai có về xưa chiều tiễn đưa
Mây giăng tím lối hàng thông thưa
Đồi mơ róc rách suối tuyền mạch
Gió vọng âm vang khúc nhạc thừa

Bóng ai thấp thoáng qua màn mưa
Bóng ngả nghiêng đồi trắng nước đưa
Buồn rớt trĩu lòng sầu giọt nhớ
Vần thơ bỏ dở giấc mơ xưa

Bến thương đứng ngóng đò về chưa
Lữ khách hẹn về buổi giao thừa
Năm tháng bóng hình xa vạn lý
Mà Tương Giang khúc đàn âm chừa

Bóng mờ xa ấy phải người xưa ?!
Phải người xưa ?!
Phải người xưa ?!
Phải người xưa ?!

Uyển Nhi


VỌNG BUỒN TIẾNG NHẠC

Hàng hoa phượng tím nghiêng chiều giông
Gió trổi cung thương lạc mấy vần
Nốt trầm, nốt bổng điệu sầu nhớ
Vang vọng thanh âm nhạc mấy tầng

Mưa rơi đọng giọt màu mơ phai
Tím sầu phượng vỹ ngã nghiêng đài
Hoa rơi lả cánh chiều tan tác
Giọng buồn tiếng nhạc lạc cung sai

Dáng ai qua ngỏ bên sườn Đoài
Mưa phùng giăng kín mắt ai cay
Dõi trông màn nước mờ nhân ảnh
Thổn thức hàng mi - lệ đổ dài

Uyển Nhi


CÓ PHẢI CƠN MƯA ĐẦU

Có phải cơn mưa đầu làm ai ướt áo
Mà chiều xưa ghé trú ngoài hiên thừa
Có phải đâu mưa Ngâu về lỗi nhịp
Ô Thước buồn vì Ngưu - Chức phân chia

Hình như là có một buổi chiều mưa
Làm ướt áo màu Thu sầu mắt tím
Hình như là cánh cổng chưa đóng kín
Nên khách vào trú giọt mưa thừa

Hương Dạ Lý cài thơm bờ tóc mỏng
Mây bay vờn tơ suối mộng hồn say
Mong mưa hoài mưa mãi còn lưu hài
Cho nhịp khúc cầu ai nối lại

Uyển Nhi


GIẤC MƠ CỦA TÍM

Người biết không trên triền mơ dốc nhớ
Tôi để quên một chiếc lá tình thơ
Lá mùa Thu tim tím mộng đôi bờ
Trái tim vẽ đôi vần thơ vào đấy

Người có qua bên triền đồi thuở ấy
Nhặt giùm tôi gửi đấy gió về thương
Và nơi đây thôi đợi mấy nhật thường
Để nhận lại vần tương tư xưa hẹn

Những canh khuya tím vào mơ bẽn lẽn
Giấc ngủ đầu chìm giữa trận mưa ngâu
Đợi chờ nhau kinh tuyến qua địa cầu
Khi trùng hợp tím màu tươi rạng rỡ
Uyển Nhi

NHỚ LẮM THẦY ƠI !
Uyển Nhi

Tới tiết thầy tôi vào lớp học
Thanh thanh dong dỏng dáng cao cao
Nhưng vai quằn xuống giọng trầm xuống
Đôi mắt sâu quầng thấy xốn xao

Chúng tôi ngay ngắn như hôm nào
Ngồi lắng lời thầy dạy thuở nao
Tiếp thu kiến thức thầy truyền thụ
Nhưng hết tiết này chẳng gặp nhau

Cuối giờ thầy nhắn nhủ lời chào
- Trò gắng học hành hữu dụng cao
- Giúp ích nước nhà dân tộc Việt
- Chuyên cần trò nhé tiến lên nào !

Đôi mắt thầy nhìn thương dạt dào
Thu vào tầm mắt những vì sao
Nhỏ nhoi từng đứa trò ngoan giỏi
Đôi mắt thầy buồn – trò xốn đau

Thầy bước xa rồi bỏ lại sau
Ngôi trường năm tháng cùng chung nhau
Thầy trò - dạy , học thân thương quá
Giờ lại xa rồi … mắt ứa trào

Lặng lẽ trò nhìn thầy phía sau
Dáng thầy dong dỏng dáng cao cao
Hôm nay vai mỏng thầy quằng xuống
Ứa lệ mi trò – thầy nhói đau

Người ở kẻ đi – lòng nghẹn ngào
Chia li thầy sẽ về nơi nao
Vắng trò – thầy nhớ nhung từng đứa
Nét mặt ngây thơ thương lắm nào !

Ngày mai đến lớp các trò chào
Cũng vẫn là thầy … nhưng lạ sao
Thầy cũ rời xa buồn bụt giảng
Cúi chào thầy mới – trò lệ trào

“Nhớ lắm thầy ơi !” - Tiếng nghẹn ngào !
UN

VU LAN BÁO HIẾU
Uyển Nhi

Thượng nguyệt tuần thiêng báo hiếu mẹ cha
Thờ Phật tưởng Trời nhất Cha Mẹ mà
Từ thuở chào đời công người nuôi dưỡng
Đáp đền ơn đức người sinh thành ta

Ngàn sao lấp lánh tụ dải ngân hà
Niệm Phật Di Đà kính hiếu Mẹ Cha
Cầu mong thượng giới Phật trời độ
Người thọ trường niên phước lộc hòa

Con kính dâng hương tỏa cánh nhành hoa
Sen thơm Phật ngự độ trì Mẹ Cha
Sinh thành dưỡng dục như biển cả
Con quỳ khấn vái niệm cầu Thích ca

UN

NHỚ CHỊ MÙA VU LAN
Khúc Niệm Từ

Một ngày trời đất để sao sa
Cho đóa hồng tươi bổng trắng ra
Chị bước xa rời nơi cõi tục
Em cài hoa trắng lệ chan hòa

Mưa rơi lát đát cay bờ mi
Lò hỏa thêu xong xác lịm thì
Chị trở về nguồn thân cát bụi
Em còn nhân thế lệ sầu bi

Bốn con ngựa trắng xếp hai hàng
Tiễn chị lên đàng chích mảnh tang
Mưa đổ lệ trời khóc tiễn chị
Sụt sùi mắt ướt lệ tuôn tràn

KNT



VU LAN KHẤN NGUYỆN
Hạ Huyền Thương

Vu lan con khấn nguyện lòng
Mẹ Cha an hưởng phước hồng trời ban
Phật độ chứng tri bên giàn
Ngàn hoa vạn thọ thiên san miên trường
Con cầu cho đấng từ đường
An lành sống mãi yêu thương trên đời
HHT

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét