Uyển Nhi
Giọt mưa chảy ngược về xưa
Hòa vào khóe mắt cho vừa nhạt phai
Bên đời tháng rộng năm dài
Bước chân lữ thứ mệt nhoài trùng khơi
Ngày đi tít tận phương trời
Bánh thời gian ngược mặn môi, lỡ làng
Vòng quay đã trót dở dang
Xưa kia đã trót muộn màng...giờ thôi
Ta đi cho trọn kiếp người
Người đi đến hết một đời quắt quay
Năm qua tháng lại ngày mai
Ngửa bàn tay đỡ hạt bay mưa đời
HÒN VỌNG PHU
Uyển Nhi
Đỉnh núi người đang đứng đợi ai
Ngắm trời trăng nước muôn chim bay
Kẻ xa đã khuất mây mù lối
Người vọng mãi mong biển chở ngày
Mẹ vắt bầu thơm đà héo cạn
Con khờ lòng trống còn thơ ngây
Nhân gian sao lắm đầy oan khúc
Để lại tượng kia với tích này
CÔ HÀNG CÀ PHÊ
Uyển Nhi
Cô hàng bán quán quán cà phê
Xin hỏi tuổi cô mấy tuổi hề
Đã có chồng chưa hay chửa có
Vẫn chừa lửa chẳng để đừng khê
Cà phê nóng hổi hơi phà khói
Nước đá lạnh tanh buốt lưỡi tê
Hớp ngụm cà phê mát tận dạ
Hương nồng thơm ngát ngát hương quê
VẼ TRANH THƠ
Uyển Nhi
Thơ không chỉ là thơ thôi
Mà thơ có thể là anh, là chị, là bạn, là thầy
Thơ là tổng thể hình tượng chung ta thấy
Tôi tô vần, điểm ý cho đầy nhân gian
Thơ không phải là thơ thôi
Mà là con chữ sắp ngay hàng thẳng lối
Với những lời tình bóng nổi với thời gian
Những cung bậc gom vào kiếp đa mang
vay và trả
Thơ không phải là thơ thôi
Mà là những câu vần trang nhã
những chuyện tình na ná nét chung của mọi người
Những câu thơ mô phỏng tiếng khóc và cười
Tình anh, tình chị … bạn - người nhân gian
Những câu chữ sắp đứng yên rất đỗi là ngoan
Xếp ngay hàng chặt chẽ
Thơ không phải thơ thôi
Mà là bức tranh chữ tôi vẽ
Những gam màu tô lẩn vào nhau
Nét chấm phá dậm thêm từ cuối tới đầu
Và rồi lạc mất tôi trong đó
Tôi vẽ hình người nổi bật màu đỏ
Bóng mờ tôi nhạt phủ hư không
Thơ tôi là nét vẽ thật trong
Tình thương nhân loại nối vòng thế gian
Trong tĩnh lặng …
Bóng mờ tôi ngồi nép bên bờ mơ lảng vảng
Nhìn tất cả đều đẹp mơ màng … chân, thiện, mĩ
Kẻ gian ác, người hiền … thơ tôi họa không dị kĩ
Tôi nhường cho người chỗ rộng lớn lao
Tôi vẽ tôi bé tí …
Ở một góc hẹp của bức tranh sơn dầu
Có dòng suối nhỏ chạy quanh rừng sâu
In vòm mây thẵm một màu thanh thanh
Thơ tôi chỉ là bức tranh
Mọi điều mong tốt - yên lành mãi thôi …
VĂN THƠ
Uyển Nhi
Văn thơ …
Có lắm lúc rỏ máu từ tim
Lời nào dễ kiếm dễ tìm mà sáo rỗng
Văn thơ …
Có lắm lúc là tâm hồn
Chợt bay bổng vô ngả "Sắc thị không"
Văn thơ …
Có lắm lúc là nước mắt
Chảy ngược dòng chát đắng “không thị sắc”
Văn thơ …
Có lắm lúc là lời kinh
A Di Đà Phật … bát nhã vô thường
Văn thơ …
Có lắm lúc là lời nói yêu thương
và những vui buồn nốt nhạc trần tình
Văn thơ …
Có lắm lúc không chỉ là tâm sự riêng mình
Mà là tất cả sinh linh nhân loài
Văn thơ như tấm gương chung soi …
TRĂNG VỠ
Uyển Nhi
Vầng trăng nửa rẻ bên tôi
Nửa vầng còn lại xa xôi phương trời
Vầng trăng chia mảnh nửa vời
Để thành hai nửa mỗi nơi tan đàn
Đa mang một kiếp nhân gian
Người về kẻ ở sang ngang lựa là
Hai nửa dẫu chưa mặn mà
Mà sao vẫn mãi ngọc ngà trong tim
Lời nào xưa đã lặng im
Giờ đây vẫn mãi im lìm cõi mơ
Đường tơ đọng giữa hồn thơ
Nửa vầng trăng khuyết đợi chờ ngàn lau
Nửa vầng trăng khuất từ lâu
Phương trời xưa ấy bạc màu xa xôi
Tựa là một áng mây trôi
Vầng trăng đã vỡ … thế thôi … thôi đành
THƠ THÔI
Uyển Nhi
Dệt nên tiết tấu tâm tư
Sắp ngay từng chữ nối từ yêu thương
Dạo lên tình khúc vấn vương
Lời thương điệu nhớ quê hương ngọt ngào
Cung ngân trầm bổng thanh tao
Ca từ gửi gió ngàn sao sáng lời
Mây vờn điệu vũ lã lơi ...
Nghê Thường biệt khúc chia nơi … lỡ làng
Pháo hồng tiễn bước sang ngang
Câu thơ gãy nhịp bên đàng dở dang
Ngửa tay hứng giọt mưa tan
Ngược vòng thời khắc tương giang xuôi dòng
Nhặt vần thơ của xưa mong
Thôi thì thôi nhé trong lòng thơ thôi
Uyển Nhi
HOA HẠ
Hoa mùa Hạ rớt buồn vài hạt nắng
Chảy trên vai tím nhớ tà áo dài
Có ai về ngày Hạ chớm mùa nay
Giúp ta nhé nhặt vài cành hoa phượng
Có ai về trường xưa mắt vướng
Hạt bụi hồng mằn mặn bờ mi vương
Khúc Hạ buồn ve trổi đàn nhớ thương
Góp chút nắng sân trường vàng vệt thắm
Có ai về kí ức xưa lặng ngắm
Đã một thời áo trắng còn tung bay
Khoảng sân chơi bóng nắng ngả nghiêng dài
Màu hoa phượng hồng hoài kỉ niệm
Uyển Nhi
(Uyên Nhi – Hạ Huyền Thương – Uyên Nhi)
Hoa mùa Hạ rớt buồn vài hạt nắng
Chảy trên vai tím nhớ tà áo dài
Có ai về ngày Hạ chớm mùa nay
Giúp ta nhé nhặt vài cành hoa phượng
Có ai về trường xưa mắt vướng
Hạt bụi hồng mằn mặn bờ mi vương
Khúc Hạ buồn ve trổi đàn nhớ thương
Góp chút nắng sân trường vàng vệt thắm
Có ai về kí ức xưa lặng ngắm
Đã một thời áo trắng còn tung bay
Khoảng sân chơi bóng nắng ngả nghiêng dài
Màu hoa phượng hồng hoài kỉ niệm
Uyển Nhi
(Uyên Nhi – Hạ Huyền Thương – Uyên Nhi)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét